Sài Gòn một chiều tháng mười, trong một căn nhà trên con đường với cái tên thật đẹp -Thiên Phước - được thuê để làm văn phòng công ty. Trong khi mọi người đang í ới chuẩn bị về nhà thì nó - một chàng trai của miền Trung đầy nắng gió, vào mảnh đất Sài thành rộng lớn này chưa đầy hai tháng. Nó vẫn đang cặm cụi với đống bản vẽ để "Bóc khối lượng" cho một dự án mới. Thôi, hôm nay sẽ về sớm nó nghĩ. Tắt máy tính, kéo cửa. H ơi! Khóa cửa nhé. H hơn nó một tuổi, là thủ kho kiêm bảo vệ luôn vì ở lại tại công ty. Dắt chiếc xe "Sóng Tàu" của ông anh rể ra. Vào đây, thật may mắn với nó - một sinh viên vừa tốt nghiệp, chân ướt chân raó vào đây - ăn ở tại phòng anh chị, lại có xe đi luôn không phải lo chi cả. Hòa vào dòng người đang hối hả trở về nhà. Tiếng sấm đì đùng hòa lẫn tiếng còi xe, ánh sáng của đèn xe cùng với ánh sáng của những tia chớp, trời bắt đầu tối dù mới hơn năm giờ. Tất cả báo hiệu cho cơn mưa lớn rồi đây.
Vẫn con đường quen thuộc mọi ngày, Thiên Phước - Lý Thường Kiệt - Ba tháng hai - Vòng xoay CMT8... Bình Dương. Lác đác những giọt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống, gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Nó vẫn đi. Rồi rào, rào, rào...mưa lớn thật rồi. Vội tấp xe vào vỉa hè và leo lên một ki ốt đang đóng cửa gần đường, may quá có ki ốt này trú mưa rồi. Còn vài trăm mét nữa mới hết đường Ba tháng hai, đường về nhà còn xa quá. Mưa lớn quá, những người đi đường cũng phải dừng xe lại và trú mưa. Ki ốt ngày càng đông, chủ yếu là người đi làm về. Mưa một lúc một lớn, gió, sấm, chớp dường như vẫn chưa muốn dừng lại. Có một cô bé có vẻ là sinh viên đang đứng gần phía ngoài cùng, cứ kéo áo mưa qua, rồi kéo lại chắc sợ ướt "naptop" đây mà. Thấy thế nó lên tiếng... (To be continue...).
Lan man một chút kỷ niện cũ, hôm nay mình giới thiệu tới các bạn một tác phẩm về tình yêu, "một câu chuyện có thật". Đây là câu chuyện nổi tiếng trên voz và đã được xuất bản thành sách. "Câu chuyện xoay quanh cuộc sống thường ngày của những thanh niên trẻ trung và năng động, ở đó không chỉ có tình yêu đôi lứa, mà còn có cả tình bạn, tình thầy cô, tình cảm gia đình, tình đồng bào của những người con xa xứ… Tất cả mang đến thật nhiều cung bậc cảm xúc, từ hài hước cho đến tò mò, đôi khi là cả những giọt nước mắt đầy xúc động".
“Đối với anh, hình ảnh em luôn là người con gái tuyệt vời nhất. Tuy khái niệm màu sắc đã không còn tồn tại trong anh từ lâu. Nhưng anh vẫn luôn nhớ tới em bằng một màu sắc đặc biệt. Anh sẽ vẽ em bằng màu nỗi nhớ”.
"... ngừng suy nghĩ quá nhiều về tương lai. Hãy sống tốt cho hiện tại". Còn bạn thì sao?
Các bạn có thể tìm đọc tác phẩm này trên internet hoặc mua sách tại đây.
Chào các bạn!